Bài viết 20 - Sinh nhật Vladik 155 tuổi

Anthony Thong Nguyen

Thành viên thường
Bài tham dự cuộc thi viết "Nước Nga trong tôi" số 20:
Mời các bạn xem tất cả bài dự thi tại đây.
Tên tác giả: Nguyễn Viễn Thông
Năm sinh: 1988
Đã sống và học tập: Đại học Tổng hợp Liên bang Viễn Đông/tp Vladivostok
Hiện tại sống và giảng dạy tại Sài Gòn.

Để bầu chọn, xin mời bạn nhấn vào các ngôi sao bên trên ứng với số điểm bạn chọn.


Ngày hè tháng bảy nhẹ nhàng làm con người như mê đắm chìm vào giấc ngủ chập chờn.
Ngày 4 tháng 7 phút chốc bỗng trở thành ngày đặc biệt. Đó không phải là quốc khánh Mỹ quốc, quen thuộc mà xa lạ.

Từ nay ngày này khắc sâu vào tâm thức với tư cách ngày sinh nhật một nơi thân yêu mới, sinh nhật Vladivostok.

Tưởng chừng nhàm chán với từng ấy thứ quen thuộc, khám phá khắp cùng thành phố, nhưng hóa công khéo vẽ mỗi lần một cảm xúc mới mẻ, điều kì lạ để khám phá.

Mở đầu dạ tiệc đêm hội, mình chọn điểm dừng đầu tiên Funhikular. Đây là bến xe thân thuộc khi đi học. Nay sắp phải xa nó rồi. Dạo bước lên cống trời. Kỉ niệm quá đỗi ngây ngất. Đêm đông lạnh giá chờ xe bus, ngày hè năm nao đội mưa bắt xe đến với người tình phút chốc. Hai tám tết việt nam lặn lội lên đên kiếm chùa, ngỡ ngàng bắt gặp một ông tây nằm ngủ phơi bụng trước tượng Phật. Và rồi từ đó hiểu thêm một pháp môn của Phật giáo nhiệm màu. Lối tu hành Mật Tông- Karma Kagyu.

Bụng khẽ sôi khi bước vào một nhà ăn theo phong cách nga mình muốn thử ăn hôm nay. Mọi thứ thường nhật giờ đây trở nên khẽ khàng nhuần nhuyễn. Giữ bộ mặt ảm đạm, kiêu căng, câu chữ mấp máy vuốt trên môi. Lạnh lùng nhấm nháp món ăn.

Chiều nắng rộn ràng hòa nhịp bước chân dòng người dọc đại lộ ven bờ biển. Cụm từ tự tạo ra để tạo một khắc biệt nhưng ý nghĩa với bản thân, vì thật ra nó có tên đại lộ thể thao. Nhưng mình vẫn thích gọi theo cách của mình, một cách hý họa theo câu chuyện của Pauxtopki - đám đông đại lộ bên bờ biển. Cảm xúc dạt dào ngây ngất của nhà văn vĩ đại khi bước chân lên một bờ biển nước Ý. Mình lần đầu đến đây cũng mãnh liệt cảm xúc như vậy.


Dòng người vui vẻ náo nhiệt. Đài phun nước đơn giản, hàng bục gỗ cũng là hàng ghế cho khách bộ hành. Không thiếu những thành phần thường thấy phải có cho một nơi giải trí. Người vẽ tranh dạo, máy đấm bóc đo lực, người bán hàng rong, quầy kem chen lẫn nhà hàng bốc ra mùi thịt nướng thơm phức.


Tất cả ngồn ngột nhưng không hỗn tạp. Dừng chân xem một ban hát rong có đầu tư. Khả dĩ gọi là hát rong vì họ hát trên đường phố, xin sự giúp đỡ của khách bộ hành. Tuy thế với hệ thống ban bệ thiết bị âm nhạc hoành tráng, tưởng chừng nơi chốn này là sân khấu của họ. Một số công dân có tuổi của thành phố hân hoan nhảy múa. Có lẽ những bài hát cũ xưa gợi lên trong họ kí ức về một thời trai trẻ sống động.


Lời ý dài dòng cũng chẳng đủ lột tả cảm xúc của cuộc gặp gỡ. Có chăng bức ảnh hoàng hôn lộng lẫy đủ minh chứng cho tất cả gì tốt đẹp nhất của ngày hôm đó.

Nếu bạn là người đã từng sửng sốt khi ngắm tranh đức mẹ, ảnh chúa, thiên đàng. Phông cảnh nền khải huyền ảo diệu làm lòng ta dịu đi, lặng mình trước vẻ đẹp siêu thực. Đồ rằng nếu bạn ở đất Vla này, bạn sẽ sững sốt mà chiêm ngưỡng vẻ đẹp của những buổi hoàng hôn. Ánh sáng lộng lẫy sáng rực nhưng không chói lóa. Vầng mây sáng rực rỡ. Màu trời phân tầng một cách liên tục nhưng lại hiện lên những mảng sáng khác nhau một cách kì dị. Bạn sẽ tin rằng điều này không thực, không có thực, chỉ có thể tồn tại trong tranh vẽ của các họa sĩ đại tài. Thế nhưng, bạn đang ở đây, hít thở bầu không khí, mắt vừa nhìn những thứ quen thuộc vừa chứng kiến một thứ ma mị.



Sẽ kém vui nếu không nhắc tới đêm nhạc tưng bừng mừng sinh nhật vla. Không cầu kì cờ phướm rợp trời, không khẩu hiệu sáo rỗng. Chương trình ca nhạc đơn giản. Bài hát cũng chẳng giáo điều lễ tiết. Có gì quan trọng hơn niềm vui của dân chúng. Nhạc sôi động có hề chi, thậm chí ca sĩ ăn mặc bốc lửa cũng chẳng làm giảm bớt tính chất văn minh. Hôm nay là sinh nhật, phải vui chứ.


Khép lại bằng một màn pháo hoa có một không hai. Cả đời mình sẽ không bao giờ quên ngày hôm đó. Nó là sự hỗ tạp của cảm xúc. Tiếng pháo hoa chát chúa gần ngay trước mặt. Thậm chí bụi báo hoa còn bay lộp độp trên đầu, thoàng hoặc bay mờ cả mắt. Chùm sáng đủ màu bay lượn tít tắp, dựng hình mãn nhãn. Nhưng sao bỗng thấy nhớ ngày còn thơ. Quả thật lâu lắm rồi mới nghe mùi thuốc súng của pháo. Kỉ niệm hồi nhỏ khi nhà nước còn cho đốt pháo ùa về. Đêm giao thừa, pháo nổ đì đùng, mùi khét lẹt xác pháo thật quyến rũ. Bâng khuâng nhớ lại những bước chân non nớt đi trên phố xem đốt pháo, hớn hở bới tìm những tép pháo còn xót lại. Từng đợt pháo hoa cứ thế lần lượt hiện ra trước mắt. Gần đến nổi chừng như đưa tay ra với sẽ bắt được những tia cầu rực rỡ.



Buổi tiệc kết thúc, vội vã bắt chuyến xe cuối cùng về đảo. Lại độc bước một mình, nhưng nào có hề chi. Rồi người cần đến sẽ đến. Nếu không, còn lại chính ta. Người sẽ rơi nước mắt trong đau khổ, nhưng rồi cũng sẽ chính ta lau nước mắt cho chính mình.
 
Top