Sưu tầm Aleksandr A. Blok - Một cuộc đời ngắn ngủi với di sản lớn

Vania

Thành viên thường
заблокированный пользователь
Aleksandr Aleksandrovich Blok (Александр Александрович Блок, 1880 - 1921) thuộc về thế hệ cuối cùng của các thi sĩ quý tộc Nga. Có lẽ, sống thêm ít lâu thì thơ ông chưa chắc đã hay hơn, nhưng dẫu sao số lượng hiện có đã là rất lớn - lớn ở cái phẩm chất của chúng.

Chủ đề này không dành cho sự than khóc hay ca tụng Aleksandr A. Blok, mà mưu cầu những bản dịch hay cho di sản trứ tác của thi sĩ này.

 

Vania

Thành viên thường
заблокированный пользователь
Александр А. Блок :

Ты так светла, как снег невинный.
Ты так бела, как дальний храм.
Не верю этой ночи длинной
И безысходным вечерам.

Своей душе, давно усталой,
Я тоже верить не хочу.
Быть может, путник запоздалый,
В твой тихий терем постучу.

За те погибельные муки
Неверного сама простишь,
Изменнику протянешь руки,
Весной далекой наградишь.

Nguyễn Xuân Hòa dịch :

Em rạng rỡ như tuyết màu trinh trắng,
Em trắng trong như thánh đường xưa.
Tôi không tin đêm dài dằng dặc
Và những buổi tối dài triền miên.

Và tôi cũng không muốn tin,
Tâm hồn tôi đã từ lâu mệt mỏi.
Rất có thể, du khách lỡ độ đường chậm trễ
Gõ cửa dừng chân nhà tháp gỗ của em.

Vì những khổ đau kéo theo điều bất hạnh
Chính em là người tha thứ kẻ phụ tình,
Rồi chính em lại dang tay níu kéo,
Thôi thì cho hắn một mùa xuân xa xôi.

 

Vania

Thành viên thường
заблокированный пользователь
Александр А. Блок :

Окна во двор

Одна мне осталась надежда :
Смотреться в колодезь двора.
Светает. Белеет одежда
В рассеянном свете утра.

Я слышу - старинные речи
Проснулись глубоко на дне.
Вон теплятся желтые свечи,
Забытые в чьем-то окне.

Голодная кошка прижалась
У жолоба утренних крыш.
Заплакать - одно мне осталось,
И слушать, как мирно ты спишь.

Ты спишь, а на улице тихо,
И я умираю с тоски,
И злое, голодное Лихо
Упорно стучится в виски...

Эй, малый, взгляни мне в оконце !...
Да нет, не заглянешь - пройдешь...
Совсем я на зимнее солнце,
На глупое солнце похож.

Nguyễn Xuân Hòa dịch :

Những ô cửa sổ nhìn ra sân

Chỉ sót lại trong anh niềm hy vọng :
Được soi mình trên mặt giếng khơi.
Trời bừng sáng. Áo trên mình trắng xóa
Như mơn man trong ánh ban mai.

Anh nghe thấy tiếng thì thầm tự ngàn xưa
Đang trở dậy dưới đáy sâu vọng tới.
Có mấy cây nến vàng leo lét cháy,
Bị bỏ quên trên cửa sổ nhà ai

Chú mèo đói cuộn mình nằm trên mái
Đầu chúi lên thành máng ẩm sương mai.
Chỉ còn cách anh òa lên tức tưởi,
Và lặng yên nghe giấc ngủ em say.

Em nằm ngủ, ngoài phố kia yên ắng,
Anh chết mất thôi : nỗi buồn gậm nhấm,
Và nỗi Đắng Cay độc ác, cồn cào
Cứ đều đều gõ buốt thái dương...

Này chàng trai, hãy nhìn ta nơi song cửa !...
Mà thôi đừng, mi sẽ lướt đi qua...
Ta giống hệt mặt trời ngu ngốc,
Ông mặt trời lạnh lẽo mùa đông.

 
Top