Nước Nga Trong Tôi 2015

Status
Không mở trả lời sau này.

Thanh Tùng TB

Thành viên thường

Từng cơn gió thổi mạnh trong đêm vắng tĩnh mịch làm tôi chợt bừng tỉnh trong căn phòng với ánh đèn mờ ảo. Chợt những kỉ niệm ngày xưa bỗng ùa về như cuốn phim tua chậm trong tâm trí. Trong lòng chợt dâng lên những cảm xúc thật khó tả, khao khát về một thời mộng mơ, tiếc nuối vì những gì đã qua đi không thể lấy lại.

Làm quen với Tiếng Nga một cách tình cờ vào những năm tháng học sinh cấp ba, trong đầu tôi lúc đó còn mơ hồ khái niệm với thứ ngoại ngữ ấy. Ngày đầu tiên bước chân vào ngôi trường Hoàng Văn Thụ - Thành Phố Hòa Bình, tôi khấp khởi nửa mừng nửa lo. Tại khu vực tiền sảnh của trường, các bạn học sinh đang tíu tít đăng ký nguyện vọng học. Tôi dừng lại khi thấy nụ cười của một “cô gái”, mà thực sự sau này tôi thầm cảm ơn giây phút ấy. Tôi đoán “cô ấy” chỉ đáng tuổi chị tôi với mái tóc tết gọn gàng chấm ngang lưng và nụ cười “như mùa thu tỏa nắng” và trên chiếc bàn nơi cô ngồi có tấm biển với dòng chữ in đậm “Lớp Tiếng Nga”. Ban đầu khi dự thi tôi đăng ký vào lớp chuyên Sinh của trường nhưng sau đó không đủ điểm và tôi đã đăng ký học lớp Tiếng Nga, có lẽ bởi vì nụ cười của cô ấy và sự ngây thơ của học trò khiến tôi tạm tin rằng tôi đã lựa chọn đúng. Một tuần sau là học buổi đầu tiên, tôi mới vỡ lẽ: hóa ra “cô gái” để lại ấn tượng khó phai trong suy nghĩ của tôi suốt những ngày qua lại là giáo viên chủ nhiệm lớp. Điều ấy khiến tôi cảm thấy phấn chấn đôi chút và buổi chiều tan học tôi lặng lẽ bước đi trên con đường hoa phượng rơi đầy với biết bao nhiêu nhiêu dòng suy tư trong tâm trí… Những ngày đầu tiên không chỉ riêng bản thân tôi, mà nhiều bạn học cùng khóa trong lớp không tỏ vẻ mặn mà lắm với môn học Tiếng Nga – môn học chuyên ngành của chúng tôi, có bạn còn tỏ ra chán nản và làm việc riêng, “quậy phá” trong lớp khiến cô giáo chủ nhiệm rất phiền lòng. Về phần mình, tôi vẫn mơ màng trong những con số và hình vẽ của môn Đại số và Hình học và chẳng mấy khi bận tâm đến thứ ngoại ngữ mà tôi đã từng ca thán trong bữa cơm tối với mẹ là tôi đã lựa chọn sai lầm.

Nhưng rồi mọi thứ thay đổi kể từ buổi chiều hôm ấy, buổi chiều đầy nắng mà tôi không thể nào quên. Buổi học hôm ấy, vẫn như thường lệ tôi “mắt la mày lém” lôi cuốn sách Đại số ra làm bài tập về nhà ngay trong giờ học Tiếng Nga của cô giáo chủ nhiệm và gần như chẳng nghe một chút nào bài giảng của cô trên lớp. Không khí trong buổi học bỗng dưng trở nên nặng nề khó hiểu, cô giáo đưa cái nhìn bâng khuâng về phía tôi ngay khi tôi ngẩng đầu dậy. “Em! Đứng dậy trả lời câu hỏi của cô nào!” cô gọi tôi. Tôi đứng phắt dậy trong vô thức, mồ hôi vã ra như tắm, tay run lẩy bẩy, gập vội cuốn vở bài tập đang làm dở dang, tôi còn không nhớ là cô hỏi tôi điều gì. Giây phút ấy, cô giáo đến bên cạnh tôi và nhẹ nhàng đặt cuốn sách Đại số mà tôi giấu sang một bên nhìn tôi nghiêm nghị và hỏi: “Em có thực sự yêu Tiếng Nga không?” Tôi chết lặng người sau câu nói đó và không thể trả lời…

Những ngày sau đó, câu hỏi ấy cứ ám ảnh trong đầu khiến tôi day dứt không nguôi. Tôi như bừng tỉnh “sau cơn mê” . Qua tìm hiểu, tôi mới biết: Cô giáo tôi mới tốt nghiệp ra trường được phân công công tác phụ trách lớp tôi. Với đồng lương ít ỏi, cô đã không ngần ngại không quản nắng mưa động viên các bạn trong lớp tôi học lớp Tiếng Nga của cô mà không cần phải đóng một đồng học phí… Dạy chúng tôi cách phát âm, lập những đoạn hội thoại trên lớp và những đêm miệt mài soạn giáo án đến khuya, suy nghĩ về những phương pháp giảng dạy tích đã khiến cô thường xuyên đi làm với đôi mắt mệt mỏi. Tôi vẫn còn nhớ: ngày ấy, mặc dù còn rất trẻ, nhưng cô giáo tôi là người đầu tiên áp dụng phương pháp thi vấn đáp và giảng dạy trực quan sinh động trong khi biết bao giáo viên dạy ngoại ngữ khác vẫn quen với thói quen dạy học theo kiểu “đọc chép”, tổ chức thi viết, không phát triển được kĩ năng nhiều cho học sinh học ngoại ngữ. Có ngày chúng tôi chờ đợi tiết học Tiếng Nga của cô trong khoắc khoải, rồi hay tin cô bị ốm nặng không thể đứng lớp. Cảm giác trong chúng tôi lúc ấy là sự hối hận vô bờ bến và thầm mong cô sớm khỏi bệnh để chúng tôi lại được nghe cô giảng bài…


Khuôn viên trường THPT Chuyên Hoàng Văn Thụ - TP. Hòa Bình
Cứ như vậy, Tiếng Nga chẳng biết tự lúc nào đã trở thành người bạn tri kỷ, niềm hạnh phúc, đam mê trong suốt đời học sinh của chúng tôi. Chúng tôi quyết tâm học thật tốt môn Tiếng Nga để không phụ lòng mong mỏi mà cô đã hi vọng và đặt niềm tin. Năm tôi học lớp 12 trong kỳ thi học sinh giỏi tỉnh môn Tiếng Nga tôi đã đạt giải Nhất. Niềm vui quá đỗi bất ngờ khiến tôi càng nỗ lực quyết tâm cho kỳ thi học sinh giỏi quốc gia. Chúng tôi tổ chức học nhóm vào buổi tối, ôn luyện ngay cả trong những ngày không có lịch học. Cơ sở vật chất của ngôi trường nơi chúng tôi theo học còn nhiều hạn chế, băng đĩa, tài liệu nghe Tiếng Nga rất ít ỏi, còn chúng tôi thì ngây thơ nghĩ rằng: hãy cố gắng nỗ lực hết sức, rồi mọi thứ sẽ đạt được như mong muốn của mình. Ngày thi đến, mặc dù bị ốm, nhưng tôi vẫn cố gắng để đi thi với hi vọng của bản thân, cha mẹ và của cô giáo tôi. Rồi khi biết kết quả, tất thảy chúng tôi chết lặng: không ai đạt giải trong kỳ thi quốc gia năm ấy… Tôi đã rơi nước mắt, những giọt nước mắt của sự tiếc nuối, của nỗi buồn vô hạn trước thất bại của tuổi trẻ đầy khát khao và nông nổi. Nhưng điều khiến tôi buồn nhất đó là tôi sợ phải gặp cô giáo chủ nhiệm, vì cô đã đặt niềm tin nơi chúng tôi nhiều đến nhường nào. Buổi chiều hôm ấy, tôi đã ở lại sau giờ tan học và tâm sự mọi chuyện với cô. Cô giáo tôi chỉ mỉm cười và nói: “Dù có thế nào, cô vẫn tự hào về các em!”. Mãi về sau này, nhiều khi tôi vẫn tự vấn bản thân, xen lẫn sự dằn vặt cố hữu: “Liệu giờ được một lần nữa làm lại, tôi có thể thay đổi mọi thứ hay không?”…

Kết thúc kỳ thi tốt nghiệp cấp ba, chúng tôi ấp ủ cho riêng mình nhiều dự định và ước mơ trên những chặng đường mới trong cuộc sống. Mặc dù bận bịu với công việc, nhưng cô giáo chủ nhiệm vẫn đến thăm từng đứa trong lớp để động viên chúng tôi, hi vọng rằng chúng tôi sẽ có kết quả tốt trong kỳ thi đại học… Chúng tôi chia tay người giáo viên –“người mẹ” trên bục giảng với nhiều tâm sự và nỗi nhớ, cùng quyết tâm sẽ “vượt vũ môn” trong kỳ thi trọng đại của cuộc đời.

Học viện Khoa Học Quân sự
Tôi thi đỗ vào Học viện Khoa học Quân sự và năm thứ ba, tôi được nhà trường cử đi học một năm chuyển tiếp sinh tại Nga tại trường đại học tiếng nga quốc gia Puskin. Khoảng thời gian được đắm mình nơi “xứ sở bạch dương” đã để lại trong tôi những ấn tượng không thể nào quên. Tôi yêu vô cùng những thầy cô giáo Nga đã cao tuổi nhưng luôn dành những tình cảm đặc biệt với những sinh viên Việt Nam. Tôi nhớ những buổi chiều lang thang trên đường phố Matxcơva dưới cơn mưa tuyết lạnh giá và dòng người tấp nập, những đêm thao thức vì nỗi nhớ gia đình, phóng tầm mắt xa xa từ khung cửa sổ khu ký túc xá… Nước Nga trong tôi tựa như miền đất hứa. Tại đó tôi thực sự được sống với những ước mơ và hi vọng của tuổi trẻ.

Trong thời gian học tập tại Nga, một lần nữa, người giáo viên thứ hai khiến tôi rơi nước mắt trong “sự nghiệp đèn sách”. Cô có một hoàn cảnh rất đặc biệt, khó gần khi mới tiếp xúc với chúng tôi và đã 50 tuổi… Buổi kiểm tra miệng đầu tiên tôi đã “bị” điểm 3 do làm thiếu bài tập. Sự hờn dỗi của bản thân cộng với việc ngây thơ của tuổi trẻ khiến tôi có ác cảm với cô. Trong giờ giảng cô lên lớp tôi luôn giữ thái độ lạnh lùng và không sôi nổi giống như bạn bè cùng lớp hưởng ứng giờ học của cô. Tôi vẫn nhớ mãi bóng dáng cô trong chiếc áo khoác xù xì, mái tóc cắt ngang vai và đôi kính cận che gần nửa khuôn mặt và dáng điệu chậm rãi của cô trong từng lời nói…


Trường đại học Tiếng Nga Puskin – Matxcơva

Ngày thi môn học mà cô phụ trách giảng dạy, bạn bè tôi thì rủ nhau đi chơi xa, còn tôi lo lắng vô cùng, thức khuya ôn bài mấy ngày trời. Sáng hôm ấy, tôi dậy sớm, đứng lặng lẽ nhìn tuyết rơi ngoài cửa sổ, trong lòng ngổn ngang suy nghĩ nhưng vẫn không quên đọc lại những nội dung tôi đã ôn luyện… Thật bất ngờ, tôi trả lời tốt những câu hỏi mà cô giáo tôi đưa ra trong giờ kiểm tra và đạt điểm 5.
Cô có nói với tôi: “Tôi cứ nghĩ em là học sinh cá biệt của lớp. Hôm nay em trả thi rất tốt, tôi cho em 5 điểm. Hi vọng rằng em sẽ phát huy tốt tinh thần học tập ấy ở những môn học tiếp theo.” Hôm đó sẽ thực sự là ngày vui trọn vẹn đối với tôi nếu tôi không biết một sự thật sửng sốt về cô: cô giáo tôi không lập gia đình dù đã cao tuổi và hiện đang sống với cha đẻ. Tôi như chết lặng trong căn phòng và bất giác sống mũi cay cay. Tôi khóc vì thương cô giáo tôi, vì tôi thật ích kỷ khi đã không hiểu hoàn cảnh đặc biệt của cô… Tôi chạy như bay về phòng và tặng cô một thỏi sô cô la vào buổi học cuối cùng ấy. Sau ngày đó tôi rất ít khi được gặp cô, nhưng mỗi lần gặp tôi luôn nở nụ cười thật tươi cùng sự biết ơn cô thật nhiều trong suy nghĩ.



Đến nay đã được 5 năm kể từ ngày tôi trở về Việt Nam và kết thúc khóa học, tôi đã trở thành sĩ quan quân đội, trưởng thành hơn trong suy nghĩ, lời nói cũng như việc làm. Tôi muốn về làm việc tại Thành phố Hòa Bình – nơi tôi vẫn coi là quê hương thứ hai trong đời, nhưng lại phải bằng lòng với cuộc sống xô bồ ở Thủ đô. Nhưng điều khiến tôi nuổi tiếc và xen lẫn cảm giác đau đớn đó là tôi không được làm việc đúng chuyên ngành Tiếng Nga mà tôi hằng ước mơ và theo đuổi từ khi còn là học viên. Gia đình tôi chuyển về sinh sống tại Hà Nội, tôi cũng không còn có cơ hội thường xuyên được gặp cô giáo cũ dạy Tiếng Nga của tôi ngày xưa nữa… Cuộc sống sau khi ra trường với tôi không còn nhiều ước mơ hoài bão như khi còn đắm chìm trong đèn sách trước kia, mà phải lo toan nhiều điều và đối mặt với những khó khăn trong công việc. Tôi vẫn có thói quen vào ngày nghỉ thay vì tụ tập bù khú với bạn bè, thì lại lấy sách Tiếng Nga ra tự học, hoặc lang thang trên các diễn đàn Tiếng Nga trên mạng Internet để học hỏi thêm kiến thức… Điều đó khiến tôi cảm thấy vơi bớt nỗi nhớ nước Nga và nhiều khi là “sự giải sầu” vô cùng hiệu quả… Đã có những đếm trong giấc mộng, tôi mơ mình một lần nữa được trở lại nước Nga, được sống với niềm hạnh phúc vô bờ bến với biết bao ước mơ và hi vọng. Khi giật mình tỉnh giấc, tôi lại thở dài tiếc nuối. Tôi vẫn thường tự nhủ: “Tại sao trẻ con lại có đôi mắt trong veo như thế còn người lớn thì không ? Có lẽ vì chứng kiến quá nhiều sự bất công, trái ngang trong cuộc đời đã khiến đôi mắt họ đục dần đi theo năm tháng”. Có những khi vất vả và phiền lòng vì công việc, vì sự nghiệt ngã của dòng đời, tôi lại “thèm” một buổi tối tĩnh lặng, nghe những bài hát nhẹ nhàng bên cạnh cuốn sách Tiếng Nga – người bạn mà tôi không bao giờ muốn rời xa trong cuộc sống. Có thể những ước mơ của tôi sẽ không bao giờ thành hiện thực, nhưng tôi vẫn thầm cảm ơn nước Nga, cảm ơn Tiếng Nga, cảm ơn những người giáo viên âm thầm đã bước chân vào cuộc sống của tôi và để lại cho tôi những kỷ niệm không thể nào quên.

Trước ngưỡng cửa cuộc đời với biết bao khó khăn, vất vả tôi mới hiểu: tìm ra một "người mẹ" trên bục giảng như cô giáo tôi bây giờ thật khó. Tôi tiếc nuối và muốn một lần được quay trở lại quá khứ với những đêm miệt mài đèn sách ôn thi. Tôi muốn được một lần nữa nhìn lại con sông Đà hùng vĩ tung bọt trắng xóa và công trình Thủy điện Hòa Bình – niềm tự hào của Việt Nam trong quá khứ, kết tinh của tình hữu nghị Việt – Nga mãi mãi vững bền… Tôi muốn được một lần nữa ngồi nghe cô giáo cũ của tôi giảng bài Tiếng Nga trên bục giảng với niềm say mê lạ kì. Tôi muốn nhìn thấy “người mẹ ấy”, thấy nụ cười và đôi mắt của biết bao đêm miệt mài soạn giáo án tới sáng vì học trò... Tôi muốn một lần nữa sống với ước mơ và hi vọng thực sự.

Công trình thủy điện Hòa Bình – niệm tự hào tình hữu nghị Việt - Nga

Mải miết theo những dòng cảm xúc bất tận, tôi chợt nhận ra những tia nắng đầu tiên của buổi sớm đã le lói khắp căn phòng, lại chuẩn bị một ngày mới bận rộn với công việc thường nhật… Tối nay tôi lại tự học Tiếng Nga…
Hà Nội những đêm sống với hoài niệm
 

Phan Huy Chung

Thành viên thân thiết
Наш Друг
@vinhtq xem lại vấn đề kỹ thuật!, ấn 5 sao nhưng không được, hệ thống ủng hộ không làm việc!!!! Bài viết thật tâm huyết , thể hiện một tấm lòng với cái nhìn thật sâu.tớ thích sự thẳng thắn!!!
 
Chỉnh sửa cuối:

Ngọc Trần

Thành viên thân thiết
Наш Друг
Bài tham dự cuộc thi viết "Nước Nga trong tôi" số 05:
Mời bạn xem tất cả bài dự thi tại đây.
Tên tác giả: Nguyễn Anh Nam
Năm sinh: 1981
Nơi sống và làm việc: Đại học Tổng hợp Liên bang Viễn Đông/tp Vladivostok
Để bầu chọn, xin mời bạn nhấn vào các ngôi sao bên trên ứng với số điểm bạn chọn.​
“Hoàng thiên bất phụ khổ nhân tâm” – dù sao ông trời cũng thương xót kẻ tha hương nên đã vô tình để lộ ra một góc cho “nhớ về quê hương”.

Kafema - Cà phê Việt nơi đất khách

Nói về vấn đề cà phê, không thể không nói qua về những người bạn nơi quê nhà. Mỗi tuần, tùy theo hứng thú mà nhóm có thể gặp nhau vài lần tại các quán cà phê. Và hầu như không có tuần nào trống trong suốt mấy năm qua. Chính điều này đã hình thành thói quen ra quán uống cà phê.

Đi uống cà phê không chỉ đơn thuần là thưởng thức một ly cà phê ngon. Quá cà phê còn là nơi gặp gỡ của cả nhóm, là nơi trao đổi tất cả các vấn đề, những niềm vui, nỗi buồn trong cuộc sống. Cũng không ít lần cả nhóm ngồi với nhau mà chẳng ai nói với ai câu nào. Mỗi người theo đuổi một suy tính, một công việc nào đó. Vậy mà khi ra về, lòng vẫn thấy vui, thấy nhẹ nhõm hơn. Những lo toan trong cuộc sống thường nhật đã được san sẻ qua mùi cà phê mà không cần phương tiện truyền tải thông thường nhất của loài người là ngôn ngữ. Cả nhóm đã là một khối thống nhất với chất keo chính là những ly cà phê như vậy. Mỗi người trong nhóm cũng đã “thông” với những người còn lại qua những ly cà phê. Hoàn toàn có thể khẳng định rằng cà phê là một yếu tố không thể thiếu trong tình bạn của nhóm!

“Xảy nhà ra thất nghiệp” – biết rằng không chính xác nhưng cứ ôm tạm câu nói này để miêu tả về vấn đề cà phê, cà pháo ở nơi xứ lạ.

Hôm trước nghe bài thuyết trình về vấn đề sốc văn hóa, hôm nay ngồi nghĩ lại mới thấy hóa ra trong sốc văn hóa có cả… “sốc cà phê”!

Phát sốc đầu tiên là tại Hàn Quốc, khi phải transit đến 4 tiếng đồng hồ. Với 4 tiếng ngồi vạ vật chờ đợi ở sân bay thì 1 cốc cà phê là sự lựa chọn hợp lý nhất. Đến lúc này, “sốc cà phê” lại còn kèm theo cả “sốc tiền tệ”: mỗi cốc cà phê Capuccino ở sân bay Hàn giá 3,5USD, gấp 4-5 lần 1 cốc cà phê bình thường vẫn dùng ở thủ đô khói bụi. Thôi đành chấp nhận. Đi Tây mà!

Hóa ra tiền đắt thì cốc cà phê cũng to tổ bố, chỉ tiếc là nhạt như nước lã! Ai đã quen với cà phê Việt thì uống cốc cà phê này không sốc mới lạ.

Nhạt nhẽo. Nhưng vẫn phải uống. Không uống thì… xót! 70.000VNĐ chứ ít à?

Một quán cà phê tại Sân bay Incheon (Seoul/Hàn Quốc)

Mấy ngày mới sang trời Tây toàn phải chơi cà phê gói, nhưng cái thói quen ra quán làm cho việc uống cà phê tại gia mất hứng thú. Thêm cái việc chưa lắp đặt được internet để liên hệ về gia đình là đủ lý do để tìm đến 1 quán cà phê wifi và hùng dũng gọi 1 cốc cà phê (dù xót).

Do có kinh nghiệm ở Hàn nên lần này không dính “sốc cà phê” nữa. Tuy nhiên, không thể thoát được cái cảm giác chán chán khi ôm cốc cà phê to như mả bố thằng ăn mày mà tống vào mồm. Uống cà phê mà cứ tưởng mình đang đi uống bia hơi Hải Xồm!

Hơn nữa, dân Tây chả có cái thói quen ngồi cà phê lâu và dai như ở xứ ta. Ở đây chả có cái cảnh sáng sáng đi ăn sáng rồi kéo nhau ra quán cà phê, ngắm cà phê tí tách ngấm qua phin rồi vừa nhâm nhi từng giọt đắng vừa lướt qua mấy tờ báo mới.

Tất cả những điều này đều được dân Tây thực hiện ở nhà riêng. Quán cà phê chỉ là nơi hẹn gặp bạn bè, đối tác… Khi hết việc thì ực một phát hết cốc cà phê nhạt toẹt rồi đứng dậy trả tiền. Vậy là cái thói quen ngồi dai, ngồi lâu đành phải gửi qua email về cho lũ bạn ở nhà!

“Hoàng thiên bất phụ khổ nhân tâm” – dù sao ông trời cũng thương xót kẻ tha hương nên đã vô tình để lộ ra một góc cho “nhớ về quê hương”.

Kafema – một cửa hàng nhỏ, chừng 20m2 với chức năng chính là bán cà phê nguyên liệu cũng như các vật dụng liên quan đến cà phê: máy pha, phim, cốc… Để tăng thêm doanh thu, cũng là một chiêu quảng cáo chất lượng sản phẩm, ông chủ quán đã đặt thêm “4 bàn 8 ghế” cho khách hàng thưởng thức cà phê ngay tại quán. Chỉ “4 bàn 8 ghế” vì quán quá nhỏ, không thể nhét thêm nữa!



Cảnh "4 bàn 8 ghế"

Tại sao lại có tiêu đề “Kafema – cà phê Việt nơi đất khách”? Vì đến thời điểm này vẫn chưa thể tìm ra một quán khác có được cái hồn Việt hơn Kafema!

Bước vào quán, khách hàng có thể thấy ngay những thùng carton mang thương hiệu Vinacafe. Trên những giá hàng, cà phê Việt cũng hoành tráng “sánh vai với các cường quốc năm châu”.


Sánh vai cùng "Colombia"

Một điểm nhấn ở đây là không khí thơm nức mùi cà phê với tiếng nhạc nhè nhẹ, dặt dìu không khác mấy so với các quán cà phê tại Việt Nam.

Cái hồn Việt được thể hiện ngay trên tường với 2 bức tranh nhỏ: Vịnh Hạ Long và cậu bé mục đồng đội nón lá cưỡi trâu. (Made in Vietnam!)


Vịnh Hạ Long và Cậu bé mục đồng giữa thế giới cà phê

Mỗi lần chui vào đây lại tìm cách để ngồi đối diện với 2 bức tranh ấy. Ngồi để ngắm, ngồi để nhìn thấy Việt Nam, để cho vơi nỗi nhớ. Và quan trọng nhất là cũng giống như mấy quán cà phê quen tại Việt Nam, mỗi lần đến đây lại thấy vơi đi những nỗi buồn, những lo lắng hay toan tính trong cuộc sống.

Điều thú vị nữa là trong cái quán cà phê nhỏ xíu và xa xôi này lại có những con người khá vui vẻ, thân tiện giống như 2 quán cà phê đã quen thuộc tại Việt Nam (Benben và River Corner).

Đầu tiên là ông chủ quán, một con người đã đứng tuổi nhưng khá nhanh nhẹn, có vẻ rất năng động. Ông đã đi nhiều nơi trên thế giới để tìm, nhập cà phê về đây. Trong các điểm đến của ông, Việt Nam cũng đã để lại nhiều ấn tượng. Làm sao không thể ấn tượng khi ông đã từng có mặt tại Hà Nội, Đà Nẵng, Huế, Khánh Hòa, TP Hồ Chí Minh… Cái cách di chuyển của ông tại Việt Nam cũng khá thú vị: bắt xe khách để chạy dọc theo chiều dài của dải đất hình chữ S.


Ông chủ Kafema ngồi bán hàng

Bên cạnh ông chủ còn có 2 cô nhân viên trẻ trung, xinh đẹp. Không thể phủ nhận vẻ đẹp của họ: đẹp cả về vẻ bề ngoài lẫn tính cách. Do phải theo truyền thống phương Tây nên chả dám hỏi các cô bao nhiêu tuổi nữa. Sau lần đầu tiên vào quán, giờ các cô đã nhớ mặt nên chỉ cần bước chân vào quán đã được các cô dành cho những nụ cười rất tươi và một cốc cà phê theo kiểu Việt. Qua nhiều lần quan sát, để ý mới phát hiện ra rằng không phải khách hàng nào cũng nhận được cái vinh dự này!


Katia (Ảnh hơi mờ do chụp kém)

Katarina

Do bức hình trước hơi mờ, Katia đã "yêu cầu" người viết đổi hình.

Đây là tấm hình mới update về cả 2 cô nhân viên tại Kafema

Nói đến “cà phê theo kiểu Việt” lại phải dài dòng 1 tí.

Lần đầu tiên đến uống cà phê tại Kafema đã được thưởng thức một cốc cà phê pha phin lõng bõng, nhạt nhẽo! Chả thèm quan tâm đến vốn ngoại ngữ còn loãng hơn cả cà phê của quán, cứ lao bừa vào mà giải thích: tôi muốn uống cà phê, nguyên chất, của Việt Nam, pha bằng phin, ít nước thôi, thêm 1 chút sữa….

Sau cái lần giải thích ấy, không ngờ mấy cô bé cũng hiểu ra vấn đề và có phương án xử lý mới: xay cà phê, cho vào phin rồi bê ra bàn kèm theo 1 ca nước sôi sùng sục, 1 ca sữa nhỏ cho thằng châu Á… tự sướng. Tất nhiên, các cô không bao giờ quên những nụ cười ấm áp giành cho vị khách quái dị của quán.

Xa Việt Nam vẫn có thể thưởng thức cái hồn Việt qua những giọt cà phê tí tách

Và thế là Kafema đã trở thành một lựa chọn, một địa điểm không thể không đến mỗi tuần.

Hôm nay, một ngày mưa rét, lại vào Kafema. Vào đây để cảm nhận cái không khí ấm áp, cái không khí có chút hơi hướng Việt Nam. Vào đây để ngắm vịnh Hạ Long, để ngắm cậu bé mục đồng đội nón lá cưỡi trên lưng trâu. Vào đây để nhớ về nơi quê hương ở phương Nam ấm áp. Vào đây để nhớ đến bọn bạn mà còn rất lâu nữa mới có thể gặp gỡ, cùng nhâm nhi cà phê, cùng chia sẻ những vui buồn trong cuộc sống hoặc chỉ đơn thuần là chém cho đời bớt gió!
 

vinhtq

Quản lý chung
Помощник
@vinhtq xem lại vấn đề kỹ thuật!, ấn 5 sao nhưng không được, hệ thống ủng hộ không làm việc!!!! Bài viết thật tâm huyết , thể hiện một tấm lòng với cái nhìn thật sâu.tớ thích sự thẳng thắn!!!
Cháu cảm ơn chú, cháu đã sửa và thêm bình chọn củachú 5 sao rồi ạ :)
 

Ngọc Trần

Thành viên thân thiết
Наш Друг
06 - Tuyết

Bài thi cuộc thi viết "Nước Nga trong tôi" số 06:
Mời bạn xem tất cả bài dự thi tại đây.
Tên tác giả: Nguyễn Anh Nam
Năm sinh: 1981
Nơi sống và học tập: Đại học Tổng hợp Liên bang Viễn Đông/tp Vladivostok
Để bầu chọn, xin mời bạn nhấn vào các ngôi sao bên trên ứng với số điểm bạn chọn.​

Từ miền nhiệt đới đến với xứ lạnh thì tuyết là một trong những đề tài hấp dẫn để viết, để kể. Tuyết đầu mùa luôn có một sự hấp dẫn đáng kể, ngay cả đối với người bản xứ.


Tuyết
Từ tuyết đầu mùa...
Sáng ngủ dậy, nhìn qua cửa sổ đã thấy những bông tuyết nhỏ xíu bay trong gió. Ngó xuống mặt đất mới thấy tuyết trải một lớp bụi mờ. Cảm giác thật lạ, khó diễn tả. Giống như trẻ thơ lần đầu tiên được mẹ cho đi chơi chợ. Thêm một chút phấn khích khi mình là người đầu tiên trong đoàn có cái vinh dự được biết rằng "hôm nay có tuyết". Không nghĩ rằng mình đã là "người lớn", mở cửa sổ, thò tay ra ngoài để hứng những bông tuyết li ti, để cảm nhận cái lạnh đầy mới lạ, cảm nhận cái lạnh gai gai nơi bàn tay.


Một lớp tuyết nhẹ trải trên mặt đất...

Sau khoảng một giờ đồng hồ, cảnh vật đã thay đổi rõ rệt. Mặt đất không còn lớp bụi bờ lúc trước mà thay vào đó là một lớp bông trắng mịn, trinh nguyên, mềm mại trải dài trên khắp các con phố.


Và khi đã dày thêm

Cất đôi giày thể thao mùa hè để thay bằng đôi giày đông mới sắm, cũng không quên đôi tất lông to sụ để đảm bảo khả năng di chuyển an toàn trên tuyết.
Nói đến giầy đông, những người xứ nóng sẽ không tưởng tượng được một đôi giày cao cổ to ngoại cỡ, bên trong có một lớp lông dầy. Bình thường vẫn đi giày 40 thì giày đông phải cỡ 43 vì nó sẽ còn được bổ sung lót lông, những đôi tất lông dầy (theo lời kể của một người bạn thì kỷ lục của họ là phải mang đến 7 đôi tất mới đủ chống lạnh nếu đứng bán hàng ở chợ).
Cũng xin nói thêm, tất mùa đông là loại tất len hoặc tất lông thú, rất dầy và ấm. Mỗi đôi như vậy đắt gấp 4-5 lần tất bình thường. Đầu mùa đông có thể gặp trên đường, trên quảng trường, công viên những bà cụ già bán tất. Đây chính là những sản phẩm thực sự do họ đan từ len hay lông của những chú cừu trong chuồng nhà mình. Đây thực sự là những món hàng chất lượng, giá cả phải chăng. Đáng tiếc, với kích thước bàn chân của người châu Á thì chỉ có thể ngắm nhìn chứ không mang được. Đành phải ra chợ, ra cửa hàng mà chọn cho mình những đôi tất phù hợp, nhưng không dám chắc có phải là handmade hay traditional không nữa.
Quay trở lại với tuyết đầu mùa.
Đoàn gồm mấy anh em đều ở cái mức trên dưới ba chục tuổi đầu, quá nửa là đã có vợ con, đều nặng gánh với miếng cơm manh áo. Vậy mà được nhìn thấy tuyết, được đắm mình trong hơi lạnh, trong màu trắng trinh nguyên của tuyết, tất cả đều hồ hởi như được trở lại tuổi thơ. Tuyết nhung làm người ta sảng khoái tinh thần. Tuyết bông như làm người ta trong sáng, thánh thiện hơn. Một màu tuyết trắng phủ khắp không gian, vạn vật cũng giúp người ta trút bỏ mọi gánh ưu phiền. Tuyết đầu mùa làm những kẻ già đời trở nên háo hức như trẻ thơ. Tuyết đầu mùa làm những kẻ tha hương vợi đi nỗi nhớ quê hương.

Chẳng ngại giá rét, chả ngại cái địa vị "người lớn" hay bị những ánh mắt ngạc nhiên của người bản xứ, cả bọn kéo nhau ra ngoài trời, đội tuyết để chụp ảnh, để được dẫm chân lên tuyết, cảm nhận cái mát lạnh khi những bông tuyết bay vào mặt. Ý tưởng hay nhất là uống trà đá dưới trời tuyết.

Không thể có món trà đá theo đúng nghĩa vẫn dùng ở quê nhà thì làm theo cách đơn giản hơn: mua cốc trà nóng, vùi một phần cốc vào trong tuyết, đứng ngoài trời để uống trà và... ngắm tuyết rơi. Có vẻ hơi "rồ man tic", nhưng lúc đấy cứ thấy... hay hay. Có người cho rằng được ngắm, cảm nhận và hòa mình vào trong tuyết như vậy rồi thì hành trình tha hương có kết thúc cũng có thể mãn nguyện.

... đến bão tuyết

Lại một buổi sáng thức dậy thấy trời đổ tuyết. Lần này không thấy được sự lãng mạn, sự thơ mộng như lần đầu tiên. Tuyết không nhẹ nhàng, thơ thới mà gầm gừ, báo hiệu những điều bất an.

Biết là không ổn nên trước khi ra đường phải trang bị đến tận răng: mũ, khăn, găng tay, quần áo, giầy, tất... làm sao để hạn chế đến mức thấp nhất sự tiếp xúc trực tiếp của cơ thể với môi trường bên ngoài.
Buổi trưa, tuyết đã dầy và gió thổi tương đối mạnh. Đôi giày đông là loại có đế gai, ma sát khá lớn nhưng đi trên tuyết vẫn cứ trơn trượt. Bước về phía trước mà chân cứ bị đẩy lùi về phía sau. Đi trên tuyết cũng gần giống đi trên gò cát, nhưng trơn, vất vả hơn nhiều.

Dò dẫm, hì hục bước từng bước, chẳng còn hứng thú với tuyết, trong lòng chỉ còn duy nhất câu hỏi "việc quái gì phải đến cái xứ băng giá này cho khổ cái thân gày?". Thi thoảng trượt chân mà may mắn chưa "kiểm tra độ dài của con đường bằng chính chiều cao của thân mình". Xin đừng cười nếu bạn nhìn thấy một người trượt chân ngã trên tuyết, vì sẽ có lúc đến lượt chính bạn hạ cánh. Mùa đông ở xứ tuyết, chuyện sứt đầu, mẻ trán hay gãy tay, gãy chân vì tuyết trơn là bình thường.

Hầu hết các trường đại học đều cho sinh viên nghỉ, để cho cả sinh viên lẫn giáo viên đều có thể về được đến nhà. Ở xưa sở này, tuyết rơi dầy có nghĩa là sẽ tắc đường và nguy cơ tai nạn giao thông tăng vọt. Di chuyển bằng xe ô tô có 2km mà hết 2 tiếng đồng hồ hay việc xe xoay ngang giữa đường là chuyện không có gì lạ.


Nỗi khổ của cánh tài xế

Buổi chiều tối, tuyết ngày càng rơi nhiều, gió ngày càng mạnh. Đến lúc này tuyết không còn gầm gừ mà chuyển sang gầm rú.

Xem thông báo thời tiết thì được biết bão tuyết có thể kéo dài nên cả bọn quyết định phải dự trữ lương thực. Dù gì thì đây cũng là lần đầu tiên trong cảnh bão tuyết nên cứ chuẩn bị cho nó… chắc.
Hai thằng xung phong đi chợ, một phần vì cần có người đi mà phần khác vì tò mò muốn thưởng thức mùi vị của bão tuyết.


Tuyết mù trời
Gió giật đùng đùng, tuyết bay vần vũ mù trời. Toàn bộ không gian chìm trong màu trắng bàng bạc. Đường phố khá vắng, thi thoảng có vài chiếc “vội vã trở về nhà một cách chậm chạm”. Nghe có vẻ nghịch lý nhưng hoàn toàn hợp lý. Nếu không “vội vã”, khi tuyết rơi dầy thêm thì chỉ còn nước bỏ xe mà đi bộ về. Nếu không “chậm chạp” thì đảm bảo họ cũng chả thể về được đến nhà mà rất có thể là về thẳng bệnh viện vì tai nạn giao thông. Tầm nhìn của lái xe bị hạn chế tối đa do bão tuyết. Tuyết rơi thành một lớp dày và trơn gây khó khăn cho việc điều khiển xe. Tất cả xe ô tô ở đây đều đã được thay lốp trước mùa đông để đảm bảo khả năng bám đường, chống trơn trượt. Tuy nhiên, nếu khi đang đi mà tự dưng xe bị quay ngang thì cũng đừng ngạc nhiên nhé.

Đây là clip quay lại cảnh 1 chiếc xe "nhọc nhằn lên dốc" khi tuyết rơi. Nguyên nhân có lẽ do chủ xe chưa kịp thay loại lốp dùng cho mùa đông:
Sau khi vào siêu thị mua được một đống đồ dự trữ, hai thằng tha lôi về nhà. Đây mới là khó khăn.
Gió đã mạnh hẳn. Gió chém những nhát cắt buốt da buốt thịt, gió ném những bông tuyết to tướng vào mồm ngay từ khi mở cửa siêu thị. Trên phố, tuyết đã dày hẳn. Tuyết bị xe ô tô gạt ra khỏi lòng đường và dồn thành đống hai bên vỉa hè. Tuyết ngập lên đến đầu gối. Mỗi bước đi là một thử thách lớn lao. Lúc này, “bước đi” sẽ được hiểu là một loạt hành động lặp đi lặp lại theo từng bước: cắm 1 chân sâu xuống đống tuyết, trụ cho đến khi có cảm giác vững chắc, nhấc chân kia lên, nhanh chóng cắm sâu xuống tuyết. Hành động này có thể lặp theo tốc độ vài phát mỗi phút.

Đồng lõa với tuyết là gió. Thành phố này nằm trọn trên một bán đảo nhỏ với 3 mặt là biển nên gió là món đặc sản. Gió ở đây được dân Việt mình gắn liền với ruồi vàng và bọ chó. Gió thổi bạt mọi thứ. Bên cạnh tuyết thì gió cũng là kẻ khiến cho người đi bộ ngã liểng xiểng. Có những lúc gió khiến khách bộ hành không thể di chuyển mà chỉ có thể đứng nghiêng về phía gió. Đứng nghiêng để gió giúp mình không ngã thôi chứ không thể giúp mình di chuyển khi gió ngược chiều. Nếu lúc này mà dại dột quay mặt về phía gió thì chỉ có thể hít tuyết vào mũi, vào mồm chứ không thể hít không khí mà thở nữa. Miệng, mũi cứng đơ vì lạnh. Có lẽ ít người tin, nhưng thực tế là lạnh đến mức nước mũi, nước dãi chảy ra ngoài cũng không biết. Chỉ đến khi đưa tay lên sờ mới thấy… trơn trơn. Cũng chỉ biết là “trơn trơn” thôi, vì tay cũng cứng đơ, có cảm giác gì đâu?


Sau cơn bão, dọn tuyết là một vấn đề

200m – khoảng cách từ siêu thị về nhà – là một quãng đường kinh hoàng. Cũng may là hai thằng đã mò về được đến nơi sau khoảng… 30 phút. Còn sống là may rồi. Từ nay hết… thích tuyết!

Xem thông tin thời tiết biết được ngày mai tuyết lại rơi. Ở nơi quê nhà vẫn là phương Nam ấm áp. Nhưng thôi, dù ngày mai nắng ấm hay tuyết lạnh, dù có co ro hay mướt mồ hôi thì vẫn phải tiếp tục, người đi học vẫn cứ đi học, người đi làm vẫn cứ đi làm, mọi việc đều không thể thay đổi. Trong cuộc sống, mỗi người đều có công việc của mình và đều phải cố gắng chứ không thể đổ lỗi cho hoàn cảnh mà bớt đi sự cố gắng ấy!
 

Ngọc Trần

Thành viên thân thiết
Наш Друг
07 - Chợ đêm Ussurisk

Bài thi cuộc thi viết "Nước Nga trong tôi" số 07:
Mời bạn xem tất cả bài dự thi tại đây.

Tên tác giả: Nguyễn Anh Nam

Năm sinh: 1981

Nơi sống và học tập: Đại học Tổng hợp Liên bang Viễn Đông/tp Vladivostok


Để bầu chọn, xin mời bạn nhấn vào các ngôi sao bên trên ứng với số điểm bạn chọn.
Đến Ussurisk lần đầu vào đầu mùa hè năm 2012 nhưng chỉ là một chuyến đi chớp nhoáng. Người bạn Nga đã giới thiệu sơ qua về thành phố này. Cảm nhận chung khi đến với thành phố gần 150 tuổi này là sự nhỏ bé và yên bình đến đáng yêu. Tuy nhiên, với cộng đồng người Việt nói chung, Ussurisk không phải là điểm đến để du lịch. Với họ, Ussurisk là một điểm mưu sinh vì nơi đây có một khu chợ đầu mối rất lớn – chợ đêm Ussurisk! Chính vì vậy, tôi đã tự hứa sẽ một lần đến thăm chợ đêm Ussurisk!


Chợ đêm Ussurisk
Được thành lập từ năm 1866 với tên gọi “Làng Nhikolskoe” (село Никольское), thành phố Ussurisk hiện tại rộng 3.690km2 với 161,8 ngàn dân (theo số liệu thống kê năm 2012). Ussurisk thuộc vùng Primorye, miền Viễn Đông của Liên bang Nga, cách Vladivostok khoảng 120km về phía Bắc.

Với bà con người Việt, Ussurisk đã trở thành tên gọi quen thuộc. Chỉ cần nói “Usu” là mọi người đã hiểu và cụm từ “đi Usu” đã trở thành một động từ phổ biến để giải thích cho việc đi lấy hàng từ chợ đầu mối. Nó phổ biến đến mức anh bạn Bô-ze người Uzbekistan đã nói “Сегодня я đi Usu” (hôm nay tôi đi Usu).
Theo chân một người bạn đi lấy hàng, tôi đến với Ussurisk vào một buổi tối giữa tháng 10.


Hơn 20h, chúng tôi xuất phát dưới cơn mưa. Anh bạn Bình “móm” cầm lái, cố gắng chạy để kịp đến nơi trước khi chợ mở cửa vào lúc 22h. Tuy nhiên, khi chúng tôi đến nơi vào lúc 21h45 thì bãi đỗ xe ở chợ đã chật kín. Từ ngoài đường lớn vào đến chợ, đủ các loại xe xếp hàng dài để tìm chỗ đỗ cũng như đợi chợ mở cửa. Vào ngày thứ 7 nên lượng người Nga đến đây mua hàng cũng rất đông.




Vào đến khu chợ, có cảm giác quen quen. Có gì đó giống với chợ đêm Đồng Xuân ở nhà. Nhưng cám cảm giác đó nhanh chóng bị át đi bởi cái không khí, cái quang cảnh mang đậm chất Trung Quốc. Ngay cả tên của khu chợ cũng ghi bằng tiếng Trung - 中国绥芬河商贸城. (Về sau có nhờ một cô bạn sinh viên người Việt học tiếng Trung ở đây thì mới biết đây là “Trung tâm thương mại Trung Quốc Suifenhe (Tuy Vân Hà)”. Tuy Vân Hà (người Việt ở đây vẫn gọi là Su-van-khê) là tên một thành phố thuộc tỉnh Hắc Long Giang – Trung Quốc tại vùng biên giới Nga Trung).



Quay sang hỏi anh bạn thì được biết, đây là khu chợ đầu mối mà hàng hóa chủ yếu được đưa từ Trung Quốc sang. Lật đật mở điện thoại ra xem bản đồ thì mới phát hiện mình chỉ cách biên giới Trung Quốc chưa đầy 100km. Hơn nữa, đây lại gần với điểm ngã ba biên giới Nga – Trung – Triều Tiên, chỉ cách khoảng 180km nữa thôi.


Chúng tôi phân công nhau, tôi và anh bạn Bình “móm” đi mua đồ điện tử cho cửa hàng, còn chị vợ của Bình đi mua đồ vải cho cửa hàng của chị.

Luồn lách qua khu sân lõm bõm nước mưa, chúng tôi vào một cửa hàng điện tử. Tiếp chúng tôi là anh chủ cửa hàng người Trung Quốc với giọng lơ lớ khi nói tiếng Nga. Trong cửa hàng, đồ điện tử la liệt. Trên tường, trong tủ, dưới sàn… đâu đâu cũng thấy đồ điện tử. Điểm đáng khâm phục ở người bán hàng là chỉ cần hỏi, họ sẽ trả lời rất nhanh “Có” hay “Không có” và nếu có thì món hàng đó nằm ở đâu trong cái núi đồ điện tử ngồn ngộn, la liệt và lộn xộn như vậy. Còn tôi, thêm một lần nữa khâm phục anh bạn khi có thể nghe và hiểu được tiếng Nga với chất giọng lơ lớ pha trộn tiếng Trung của người bán hàng, thậm chí là cả những thông số kỹ thuật liên quan đến máy móc, linh kiện điện tử.


Người mua hỏi loại hàng, giá cả, nêu số lượng cần lấy, người bán trả lời và ghi vào hóa đơn. Việc mua bán diễn ra rất nhanh. Nhanh vì giữa người bán và người mua chỉ có hỏi, đáp và ghi chép. Sau khi thống nhất nhanh chóng về số lượng, chủng loại, giá bán, anh bạn kéo tôi ra khỏi cửa hàng để đi tìm mua những mặt hàng khác.

Không giấu nổi tò mò, tôi ngạc nhiên hỏi anh bạn về việc chọn lựa, kiểm hàng… thì được giải thích rằng việc mua bán ở đây hoàn toàn dựa trên lòng tin và uy tín. Người bán sẽ chọn hàng theo đúng yêu cầu và đóng vào bao kèm theo hóa đơn. Người mua cứ đi chọn hàng ở các quầy khác, lúc sau chỉ việc quay lại lấy đồ do người bán chuẩn bị sẵn, trả tiền và mang hàng về. Khi về, người mua sẽ kiểm tra, nếu thiếu hoặc sai thì hoàn toàn có thể bổ sung hay đổi lại.

Đến bây giờ thì tôi đã hiểu, tại sao có những người có thể “đi Usu” mua hàng và nợ tiền hàng lên đến cả trăm ngàn rub (tỷ giá khoảng 30rub/1 USD).

Sau khi lòng vòng mấy cửa hàng điện tử, tôi lại lẽo đẽo theo sau vợ của Bình “móm” để xem các mặt hàng khác. Lần này chúng tôi vào 1 cửa hàng bán dép. Đã thống nhất được giá cả, số lượng, anh chàng bán hàng lôi máy tính ra bấm bấm rồi nói một câu làm tôi giật mình: “Ba ngàn bốn trăm tám mươi rúp”. Hoàn toàn bằng tiếng Việt!



Anh chàng Ca-ríc đang "giới thiệu sản phẩm"


Hỏi thăm thì được biết, anh tên là Ca-ric, người Armenia. Anh còn nhiệt tình giúp chúng tôi bê đồ ra tận xe dù chỉ mua của anh có hơn 3000 rub!

Chúng tôi tiếp tục vào một cửa hàng bán áo khoác. Vẫn là hoạt động chọn màu, chọn loại, thống nhất giá cả, số lượng. Đi. Một lúc sau quay lại trả tiền, lấy một túi to và trả tiền mà không cần phải đếm hay kiểm hàng. Vẫn là chữ TÍN trong làm ăn!










Mặc dù đây là chợ đầu mối nhưng không vì thế mà bạn có thể mua hàng rẻ nếu mua lẻ chứ không mua ốp-tâm (mua buôn, mua sỉ - cách phiên âm của bà con người Việt từ “оптом” của tiếng Nga). Bằng chứng là khi chúng tôi mua ốp-tâm đồng hồ, rất nhiều người Nga đến hỏi mua 1 chiếc thì chủ cửa hàng luôn đưa ra cái giá gấp đôi, thậm chí gấp 3 lần giá bán buôn đã nói với chúng tôi.

Sau khoảng 3 tiếng chạy lòng vòng trong chợ để lấy hàng, anh bạn Bình “móm” dẫn tôi vào một cửa hàng nhỏ bán thịt nướng của người Trung Quốc. Mặc dù không đúng chất Nga lắm, nhưng một đĩa thịt nướng với 2 lát bánh mỳ đen cũng khá hấp dẫn sau mấy tiếng chạy lòng vòng trong chợ, đặc biệt là trong một đêm mưa như thế này.


Chúng tôi rời Ussurisk tầm hơn 1h sáng. Cơn mưa vẫn nặng hạt. Anh bạn tôi chống lại cơn buồn ngủ bằng cách bật nhạc và hát ầm ĩ trong khi điều khiển chiếc xe 7 chỗ chất đầy hàng. Còn tôi ngồi ghế sau với đống hàng hóa dồn ép quanh người cũng cố gắng góp vui vài câu rồi ngủ thiếp đi vì mệt.

Giờ thì đã biết Usu! Giờ thì đã thấm được một phần cái nỗi vất vả của bà con người Việt đang tần tảo bán buôn ở cái xứ Viễn Đông này!
 

Ngọc Trần

Thành viên thân thiết
Наш Друг
08 - Tôi đi làm thợ xây

Bài thi cuộc thi viết "Nước Nga trong tôi" số 08:
Mời bạn xem tất cả bài dự thi tại đây.

Tên tác giả: Nguyễn Anh Nam
Năm sinh: 1981
Nơi sống và học tập: Đại học Tổng hợp Liên bang Viễn Đông/tp Vladivostok


Để bầu chọn, xin mời bạn nhấn vào các ngôi sao bên trên ứng với số điểm bạn chọn.

Tối hôm trước chuẩn bị sẵn quần áo rét, giày ấm để sẵn sàng cho sáng hôm sau "xách ba lô lên và đi".
Bảy giờ sáng, một ngày cuối tháng 10, trời vẫn tối. Khi những cơn gió rét vẫn ào ào đuổi nhau trên đảo Russky, tôi khoác ba lô, bắt xe buýt vào thành phố. Để đến nơi hẹn với Chiến phải bắt 2 chuyến xe buýt với tổng thời gian đến 1 tiếng rưỡi. Sau khi đón tôi bằng ô tô của mình, trên xe đã có sẵn một nhóm thợ xây, Chiến chạy xe ra ngoài thành phố. Mất 40 phút chạy xe về phía Bắc, chúng tôi đến công trường. Đây là một ngôi làng nhỏ ở ngoại thành. Tại đây, Chiến đã nhận được 2 hợp đồng xây 2 ngôi nhà.
Đến nơi, Chiến phân công 6 bác thợ sang công trình bên cạnh ghép cốt pha để kịp đổ bê tông theo đúng tiến độ. Còn tôi, một người chưa hề có chút kinh nghiệm nào, sẽ ghép mái nhà cùng Chiến để được Chiến trực tiếp "huấn luyện".

Đây là một ngôi nhà 2 tầng, 1 gác xép đã được xây thô. Phần mái nhà được dựng bằng gỗ. Nhiệm vụ của chúng tôi là ghép các tấm lợp onduline (một loại tấm lợp dạng sóng, làm bằng nhựa đường, xenlulose, nhựa và các chất phụ gia khác) lên phần khung gỗ của mái nhà.


Mục tiêu của chúng tôi

Trên độ cao khoảng 6-7m, Chiến hướng dẫn tôi từ cách buộc dây an toàn, bước chân đi như thế nào, tư thế ngồi, các điểm đóng đinh phù hợp... Hóa ra công việc cũng không khó khăn lắm, kẻ mới vào nghề như tôi cũng nhanh chóng thực hiện được.




Phần mái nhà chưa được ghép tấm lợp

Công việc được chúng tôi thực hiện khá nhanh, và cũng có phần đơn điệu: chuyển tấm lợp từ dưới đất lên, ghép vào mái, đóng đinh... Tuy nhiên, cái khó nhất là việc giữ thăng bằng ở trên cao cũng như phải chịu đựng những cơn gió lạnh như cắt da cắt thịt của tiết trời cuối thu. Vận chuyển những tấm onduline với kích thước 2mx1m trên độ cao và sức gió này quả là một việc không hề dễ dàng. Chiến đã dặn tôi: "Nếu gió thổi mạnh quá, anh cứ bỏ tay cho gió thổi tấm lợp đi chứ đừng cố bám theo". Vâng, và tôi cũng đã thực hiện như thế. Nhưng không kịp! May mà lúc đó tôi mới đang đứng trên chồng gạch, giữa tầng 1 và tầng 2 nên vẫn có thể "tiếp đất an toàn".


Phút giải lao của "ông chủ"...


... và "nhân viên"
Người Việt ở đây có câu "Ruồi vàng, bọ chó, gió Vla" để ví von về sự khủng khiếp của những cơn gió ở vùng này. Những cơn gió cuối thu kết hợp với cái lạnh trên dưới 10 độ C thi nhau "quần" chúng tôi, những kẻ làm việc trên mái nhà, hoàn toàn không có gì che chắn. Chẳng bao lâu, cả tôi, cả Chiến đều sụt xịt mũi. Thậm chí, về sau mũi tôi còn chảy nước tong tỏng!

Sau khi chuyển tấm lợp lên mái, Chiến đưa cho tôi 1 vỏ chai cocacola loại 1,5l được khoét ở giữa để đựng đinh mũ và trên cổ chai buộc 1 đoạn dây để đeo ở cổ. Chiến cũng đeo 1 chai như vậy. Sau khi đưa tập lợp về đúng vị trí cần thiết, chúng tôi bắt đầu đóng đinh, ghim tấm lợp vào khung mái.

Đóng đinh trong tiết trời lạnh thì nguy cơ đau đớn nhất là gõ búa vào tay. "Ông thợ cả" tự nện búa vào tay đến mấy lần, trong khi "nhân viên mới" thì không bị phát nào. Phải chăng là làm kém, làm chậm nên gõ phát nào chắc phát ấy chứ không bị trượt tay?

Hai anh em hì hục làm đến 14h30 thì một cậu thợ gọi chúng tôi xuống ăn trưa. Cạnh công trình xây dựng, Chiến đã cho đặt một vỏ container vừa làm chỗ để dụng cụ xây dựng, vừa là chỗ để công nhân có thể ở lại qua đêm nếu cần thiết và cũng là nhà ăn.





Bữa cơm trưa trên công trường

Bữa ăn đơn giản với cơm, trứng rán, thịt gà rang và khoai tây xào (bữa hôm sau thì được đổi món: cơm, bắp cải xào, thịt lợn rang trứng và thịt lợn kho). Tất cả chúng tôi, người ngồi người đứng, ăn cơm bằng bát ô tô. Việc ngồi, đứng có vẻ không quan trọng lắm với các bác công nhân xây dựng. Mà thực ra cũng chẳng có chỗ để mọi người cùng ngồi nữa.

Sau mấy tiếng làm lao động chân tay, sức ăn của tôi đã gây kinh ngạc cho chính tôi: hết veo 2 bát ô tô cơm! Một kỷ lục ăn trưa trong suốt hơn 2 năm tha hương!

Kết thúc bữa cơm mới là lúc tôi thực sự cảm thấy mệt. Hai mắt bắt đầu có dấu hiệu díp lại. Nhưng đâu có ai ngủ trưa đâu? Tất cả lại ra công trường. Hôm nay làm công nhân, phải chấp nhận thôi!


Hoàng hôn trên công trường
Một khó khăn mới nảy sinh ở giai đoạn cuối: khi toàn bộ mái đã được phủ kín bằng các tấm lợp thì không còn chỗ để móc dây bảo hiểm và việc di chuyển trên các tấm lợp khá trơn. Tôi mạnh dạn đề xuất với "ông chủ" một biện pháp: Hai người buộc dây vào nhau rồi mỗi người ở một bên mái và ra điều kiện "Nếu chú thấy anh trượt chân thì chú phải ngay lập tức nhảy về phía mái bên kia. Đừng suy nghĩ về việc có chết hay không vì chỉ còn cách đó thì anh và chú mới có cơ hội. Nếu không là anh kéo cả chú xuống theo thì cả hai thằng đều chết".




Những tình huống khó khăn

Sau hai ngày hì hục ghép ghép, đóng đóng, anh em chúng tôi đã hoàn thành công việc. Có thể do "thợ mới" nên tiến độ công việc không được cao nhưng nhìn kết quả công việc có bàn tay của mình làm nên, lòng bỗng thấy vui vui...




Thành quả của chúng tôi!
Sau hai ngày "trải nghiệm", tác giả mới chỉ dừng lại ở việc lợp mái nhà, chưa đủ dữ liệu để truyền tải đầy đủ về chủ đề xây dựng. Được sự đồng ý của "ông chủ", sắp tới, tác giả sẽ tiếp tục phần hai, đi sâu hơn về vấn đề xây và một chút về đời sống của những người công nhân xây dựng.
 
Status
Không mở trả lời sau này.
Top